Sunday, February 5, 2012

Chào 25

Nhớ sinh nhật lần thứ 24. Em giận tôi vì ham chơi mà không gặp em để chúc mừng. Hôm nay sinh nhật lần thứ 25. Tôi muốn tìm một người để cùng ăn mừng nhưng chẳng có ai. Trong cái sát na đó tôi nhớ tới đạo lý vô thường. Không có hạnh phúc vĩnh cửu, cũng không có khổ đau vĩnh cửu. Hôm nay là một ngày buồn. Nhưng đừng vội nản lòng vì đời sẽ cho ta những ngày vui khác ở phía trước.


Một năm trôi qua với nhiều bể dâu. Buồn cũng nhiều mà vui cũng lắm. Những khi vui tôi mãi mê chạy theo niềm vui và mất hút vào trong lòng hạnh phúc. Và những lúc đó người thấy tôi dường như biến mất. Để rồi những khi buồn người thấy tôi lại trở về thở than và chiêm bái nỗi niềm mang tên tuyệt vọng. Và như thế người ngỡ rằng tôi là người đa Sầu.


Nội dung bài viết trên đơn thuần chỉ có giá trị lừa tình. Tôi muốn chứng minh rằng thằng khùng như tôi không phải chỉ biết nói lời vui. Tuy rằng thật sự tôi chỉ thích nói những điều vui cho mọi người. Vì tôi hiểu đời rất dỡ nhưng vẫn phải niềm nở. Nhưng khi cần thiết tôi vẫn có thể nói những lời buồn .... rất buồn. Tôi biết rõ rằng một nụ cười là mười thang thuốc bổ, nhưng cười không đúng chổ thì lấy rổ mà đựng răng. Bởi thế mỗi người trong chúng ta hãy thử sống hết cả hai thái cực khác biệt của cảm xúc. Lúc hoan hỉ nồng nhiệt lúc âm thầm tuyệt vọng. Giống như lời anh Sơn nói: hãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.


25 tuổi tôi bắt đầu đối mặt với những áp lực mới. Vốn dĩ cuộc đời luôn đối mặt với những áp lực. Lúc nhỏ thì áp lực học hành. Ra trường thì áp lực công việc. Công việc ổn định thì áp lực cưới vợ. Nếu không nhanh chóng hoàn thành nghĩa vụ này tôi sợ một ngày tôi sẽ bị ép gả vào một gia đình quyền quý. Lúc đó ôi thôi, phận sao phận bạt như vôi, đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng.


Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Áp lực sau bao giờ cũng mạnh mẽ hơn áp lực trước. Và tôi biết rằng nếu cưới vợ xong sẽ xuất hiện áp lực khác còn kinh khủng hơn nữa. Nhưng đời là vậy. Bởi thế người đừng bao giờ có tư tưởng chờ đợi tới một thời điểm nào đó khi đã giải phóng xong những áp lực của mình sẽ hưởng thụ cuộc sống. Hãy cứ hưởng thụ từ bây giờ.


Nhân tiện tuổi mới, mọi người hay chúc tôi mọi ước muốn thành hiện thực. Tôi thật sự rất biết ơn. Tôi không nghỉ mình vĩ đại như Bác Hồ. Nhưng cũng gần giống như Bác. Tôi cũng chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc là làm sao cho cuộc sống của tôi được hoàn toàn độc lập, tài chính của tôi được hoàn toàn tự do, tôi có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, và không cần phải học hành làm việc gì nữa.

No comments:

Post a Comment