
Một năm sau, hai thầy trò quay lại chứng kiến một gia đình sống sung túc dưới một căn nhà đàng hoàng. Thì ra không có con bò để vắt sửa, gia đình họ phải chống lại sự chế đo bằng cách phát hoang đất trồng lương thực; ban đầu chỉ là để khỏi chết đói, sau đó thì họ có nhiều lương thực để bán ra chợ và từ đó họ trở nên sung túc. Bài học từ người thầy “con bò mà họ yêu quí như báu vật chính là sợi dây xích trói buộc cuộc đời họ với đói nghèo khổ cực. Chỉ khi mất đi sự an toàn giả tạo đó thì họ mơi nhìn sang hướng mới”.
Ông thầy nâng tầm ý nghĩa câu chuyện “Nếu con có 1 công việc – dù con không thích – giúp con trả được nợ, sống sót và cũng tận hưởng được một vài tiện nghi nho nhỏ, thì con dễ dàng rơi vào cái bẫy hài lòng với suy nghĩ rằng ít nhất thì mình cũng có được một cái gì đó. Cuối cùng con biện minh rằng khối người muốn được như vậy mà có được đâu”.
Nghe xong lời dạy, người học trò, tìm “giết” con bò của mình, để bắt đầu một cuộc sống không có bò.
Cuối cùng thì mình cũng đã vứt lại tất cả sự ổn định nhàm chán để bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới, một hành trình mới. Mình là một kẻ lười biếng và thiếu kiên nhẫn nên không thể chấp nhận cần mẫn làm việc mỗi ngày để có một cuộc sống an toàn đến khi về hưu. Mình chấp nhận dấn thân mạo hiểm trên còn đường mới để tìm kiếm phần thưởng lớn hơn và sự phấn khích tinh thần trên hành trình đó. Mình biết nhiều người sẽ phản đối con đường điên rồ của mình và khuyên phải chờ đợi. Nhưng như đã nói mình là người thiếu kiên nhẫn nên sống là không chờ đợi. Mình sẽ lên đường đi tìm ước mơ và sẽ chịu trách nhiệm 100% về cuộc đời của mình.
Anh sẽ thành công mà. Em rất thích 1 câu em nghe đâu đó mà nó cứ luôn ở trong đầu em, đó là : "Be your self". Mình chỉ thật sự cười trên thành công nếu kết quả này là quá trình dài của một sự mong đợi và hành động :)
ReplyDelete