Thursday, June 13, 2013

Tâm Sự Tuổi Già


Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày, mất một ngày. Qua một ngày, vui một ngày. Vui một ngày lãi một ngày…
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng có coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng ai mang nó đến, khi chết chẳng ai mang nó theo. Nếu có người cần bạn giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khoẻ và niềm vui thì tại sao không bỏ tiền ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đùng làm tôi tớ cho nó.
“Quãng đời còn lại càng ngắn ngủi thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh” hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao phẩm chất cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của TUỔI GIÀ.
Tiền bạc rồi sẽ là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khoẻ là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một cái, hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào. Nhà cha mẹ là nhà của con; nhà của con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy vào ai ? Trông cậy con ư ? Nếu ốm dai dẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu “cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử”. Trông vào bạn đời ư ? Người ta cũng yếu, có khi lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư ? chỉ còn cách đấy.
Cái được người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong đời tuỳ thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người ta hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì cho mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình “Tỷ thượng bất túc, tỷ hạ hữu dư”, biết đủ thì lúc nào cũng vui “tri túc thường lạc”.
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ người ta cũng nghĩ cả rồi, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra nghề cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc gì muốn làm thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật với mình.
Sống trên đời không thể vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; tuổi không già tâm già, thế là không già lại thành già. Nhưng giải quyết một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ, quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu… mọi thứ đều nên “VỪA PHẢI”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn, tham uống….) Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh….) . Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới chữa bệnh….ĐỀU LÀ MUỘN.
Phẩm chất sống người già cao hay thấp chủ yếu tuỳ thuộc vào cách suy tưởng :
Suy tưởng hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng suy tưởng hướng lợi để xây dựng cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và tự tin, cuộc sống có hương, có vị.
Suy tưởng hướng hại là suy tưởng tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
“Chơi” là một trong những nhu cầu căn bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi yêu thích nhất, trong khi chơi hãy thử nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm lý và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khoẻ mạnh” đó là nói thân thể khoẻ mạnh, tâm lý khoẻ mạnh và đạo đức khoẻ mạnh.. Tâm lý khoẻ mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao tiếp; Đạo đức khoẻ mạnh là có tình yêu thương, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu…
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong xã hội, thể hiện giá trị của mình đó là cách sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên có nhiều bạn gìà trong nhiều thành phần,nhiều mẫu người với nhiều màu sắc khác nhau trong xã hội. Có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình đẹp làm thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hoà giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống như thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cổ “hay nhớ lại chuyện xưa?” Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân ga cuối. Tâm linh cần trong phòng, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thủa nhỏ, cùng bạn sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thanh là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức, mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó. Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
“SINH – LÃO – BỆNH – TỬ” là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình dấu chấm hết thật TRÒN.
Chu Dung Cơ

Tuesday, June 11, 2013

VÌ SAO ĐƯỜNG TĂNG LÃNH ĐẠO ĐƯỢC TÔN NGỘ KHÔNG?

Khi còn nhỏ đọc Tây du ký thường có một thắc mắc là sao một Đường Tăng vô dụng (vô tích sụ-wu neng) mà Tôn Ngộ Không phải phò tá ông ta đi lấy kinh. Nếu Tôn Ngộ Không tự mình đi lấy, thì có phải phiền phức sẽ giảm đi nhiều không. Sau này lớn rồi, đi làm rồi, lúc dầu bị người khác lãnh đạo, sau rồi lãnh đạo người khác, thì mới vỡ lẽ, hóa ra Đường Tăng có thể lãnh đạo được Tôn Ngộ Không là có lý của nó. Nếu không phải như thế, thì sự nghiệp thỉnh kinh vĩ đại như vậy sao thành công được. Đường Tăng rốt cuộc có những thứ gì mà Tôn Ngộ Không không có được. Nhân tố gì đã khiến Đường Tăng là một người lãnh đạo, còn Tôn Ngộ Không chỉ có thể là một kẻ làm công? (da gong zhe).
1/Niềm tin tối cao
Cái đầu tiên mà Đường Tăng có mà TNK không có đó là niềm tin tối cao. Đường Tăng luôn tiến về phía trước bằng niềm tin cao nhẩt của mình, dù có hi sinh tính mạng không từ bỏ, nhưng Ngộ Không thì không thể. Anh ta năng lực tốt, nhưng không kiên định vào mục tiêu của mình, nhiều lần đánh trống bỏ dùi. Người không có niềm tin, sẽ khiến người khác không tin theo và mất đi động lực, khi gặp phải khó khăn thì dễ dàng chùn bước, người lãnh đạo một khi khiếp đảm, lùi bước rồi, thì đoàn đội anh ta cũng tan vỡ theo. Với những người không có đủ niềm tin tối cao cũng không được, chỉ trông vào lợi ích cá nhân, biết mình không biết người thì chỉ khiến người khác bỏ mình mà đi. Giống như Tống Giang trong Thủy hử truyện, là một người không có niềm tin tối cao, cuối cùng bị chiêu an, mà cái lý tưởng cao nhất của ông ta cũng chỉ có vậy, vì thế mà hại chết cả đồng đội của mình.
Bây giờ rất nhiều những công ty, xí nghiệp thường than phiền sự trung thành của nhân viên không đủ, vừa mới học được chút nghiệp vụ đã cong đuôi bỏ đi, vừa mới kết giao được với mấy vị khách hàng, họ đã vội tách ra lập công ty mới. Việc này đương nhiên có nguyên nhân từ xã hội, có nguyên nhân từ nhân viên, nhưng những công ty, xí nghiệp này cũng cần xem lại chính mình. Xem bản thân mình đã thực sự có niềm tin tối cao chưa? Một công ty chỉ có mục tiêu cao nhất là làm sao đem lại nhiều lợi nhuận nhất cho ông chủ, và kiếm được nhiều tiền nhất cho con cháu của mình, trong khi một công ty khác đặt ra mục tiêu cao nhất là cung cấp cho xã hội những sản phẩm có chất lượng cao nhất và dịch vụ tốt nhất, ngay cả khi chủ doanh nghiệp này qua đời rồi, họ cũng cống hiến phần lớn tài sản của mình cho xã hội. Thử hỏi công ty nào sẽ có được những nhân viên trung thành.
2/ “Vô dụng” cũng là tài sản quý của một người lãnh đạo.
Cái thứ 2 mà Đường Tăng có mà TNK không có chính là “vô dụng”. “Vô dụng” cũng là một tài sản của người lãnh đạo. Đường Tăng vô dụng như vậy nên ông ta mới thích người có bản lĩnh, mới có thể bao dung những khuyết điểm của người khác (cũng vì như vậy nên phần lớn những chuyên gia kỹ thuật không làm nổi ông chủ), và mới tìm được ba đô đệ tài ba bảo hộ mình. Nếu như Đường Tăng cũng thần thông quảng đại, thì TNK sẽ không tình nguyện theo ông ta rồi. Cũng chính vì Đường Tăng vô dụng mà TNK mới có đất dụng võ, mới khiến anh ta có thể thể hiện được hết giá trị của mình.

Cứ xem Tôn Ngộ Không dù năng lực có mạnh như vậy, nhưng đám đồ tử đồ tôn của anh ta ở Hoa quả sơn , cũng chỉ toàn là lũ vô dụng (thùng cơm), không một ai được việc gì. Vì bản lĩnh của anh ta quá lớn, anh ta mới xem thường khả năng của người khác, vậy là những người có năng lực cũng không thích cùng anh ta. Bản thân là kẻ mạnh, nhưng đoàn đội của anh ta lại trở thành một lũ vô dụng. Trong Tây Du Ký có một chương, Tôn Ngộ Không và Đường Tăng tuyệt tình nhau, rồi xuất hiện một đoàn thầy trò Đường Tăng giả cùng đi lấy kinh, may mà cuối cùng không thành, còn không nếu gặp phải yêu quái lợi hại, bắt được TNK rồi, thì còn ai đến cứu Đường Tăng đây? Ai đi gọi cứu viện đây. Lúc này đoàn đội của Đường Tăng cũng chỉ là những kẻ chỉ biết ăn, chỉ biết nhìn lãnh đạo đưa mình vào chỗ chết. Nhưng Đường Tăng lại không phải như vậy, đừng nhìn ông ta cái gì cũng không biết, nhưng ngược lại lại rất an toàn. Năm đó Tư Mã Ý bắt đường một tên tiểu tốt của nước Thục, hỏi anh ta xem hàng ngày Gia Cát Lượng làm gì, tên tiểu tốt nghĩ đây không coi là tin tình báo, liền trả lời rằng thừa tướng phàm ngoài lo việc quân pháp trách phạt 20 trượng trở lên thì đều đích thân đi giám sát. Tư Mã Ý biết ngay,Gia Cát Lượng như vậy sẽ mệt đến chết. Lãnh đạo quá giỏi, kẻ địch chưa đến đã bị chết vì mệt rồi. Nhưng Đường Tăng một bị thịt trường sinh vô dụng này, lại có thể luôn được an toàn.
Nhiều công ty, xí nghiệp đều có một ông chủ vô cùng giỏi giang, nhưng lại dẫn dắt một đoàn quân vô dụng. Lúc đầu khởi nghiệp, vì sinh tồn, mà bắt buộc phải như vậy để tồn tại, nhưng một khi vấn đề sống còn (sinh tồn) được giải quyết rồi, thì lẽ ra những ông chủ này phải suy nghĩ xem làm thế nào để tạo cơ hội cho những nhân viên tự phát huy khả năng của mình, đồng thời tìm kiếm để bù đắp những công nhân mình còn thiếu, chứ không phải là phàm việc gì cũng tự mình nhúng tay làm (sự tất cung thân), thậm chí ở lĩnh vực chuyên môn không hiểu cũng cứ giả vờ là hiểu. Như thế một mặt làm mình mệt mỏi đứt hơi, tối mũi tối mắt lo ứng phó, thì tự nhiên còn đâu con đường phát triển. Mặt khác nhân viên của mình cũng bị “lùn hóa” thành “công cụ làm việc” (tay chân); sự phát triển của công ty đi đến chỗ nút thắt cổ bình. Nhiều ông chủ cho rằng chỉ dựa nhân viên thì không được, không thể yên tâm, nếu công ty chỉ dựa vào một mình Tôn Ngộ Không, ngộ nhỡ anh ta không tốt, thì biết thế nào. Khà khà, sao không niệm chú cho vòng kim cô thắt chặt vào? Phải xây dựng một chế độ chính sách để ràng buộc người tài – điều này nhất định không được quên.
3/ Nhân đức
Cái thứ ba mà Đường Tăng có, Tôn Ngộ Không không có là “nhân đức”. Vì có lòng nhân đức nên Đường Tăng thương hại cả tính mạng của yêu quái, như thế cũng sẽ không biết so đo với thuộc hạ của mình, sẽ không phạt hay trừ tiền công của họ, không ức hiếp họ phải tăng ca, không thực hiện “tẩy não giáo dục”, không lợi dụng họ gánh thay trách nhiệm pháp luật, che chắn bản thân khi gặp nguy hiểm, vv. Đường Tăng mặc dù lợi dụng ba đồ đệ bảo hộ mình, nhưng lại tuyệt đối không có ý bóc lột mà lại dẫn dắt họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau thành công. Sau cùng, ba đồ đệ của Đường Tăng cũng đều đạt được thành tựu . Đường Tăng không giống như Triệu Uông Dẫn “chén rượu tước binh quyền” hoặc là “ chim trời chết, chó săn cũng thịt”. Còn với Tôn Ngộ Không thì ý thức này của anh ta kém xa sư phụ của mình, sau này khi là “đấu chiến thắng Phật rồi”, nhưng bầy quân của anh ta ở Hoa quả sơn cũng vẫn chỉ là bầy khỉ hoang mà thôi.
Ở Nhật Bản có một công ty, họ mời bố của nhân viên đến công ty ngồi tọa đàm với các quản lý. Ông chủ công ty nói với toàn bộ quản lý, khi các vị không biết phải đối đãi thế nào với những nhân viên dưới quyền của mình, thì hãy nghĩ lại ngày hôm nay, những ông bố của nhân viên mình đã gửi gắm con của họ cho các vị, là mong các vị có thể giáo dục họ trưởng thành, dẫn dắt họ đi đến thành công. Các vị phải nghĩ xem bản thân mình đã xứng với sự ủy thác đó chưa?
Có rất nhiều ông chủ ở Trung Quốc có thể là do bị ảnh bởi “tư bản luận”, cho rằng làm chủ là chỉ có bóc lột công nhân thì mới kiếm được tiền, thế nên cho rằng tích lũy nguyên thủy của tư bản buộc phải “bẩn”. Thực ra, một người lãnh đạo thực thụ sẽ dẫn dắt nhân viên của mình sáng tạo những giá trị mới, cùng đưa mọi người đi đến thành công. Một doanh nhân trong nước từng nói , tôi không muốn nói tôi kiếm được bao nhiêu tiền, mà chỉ muốn nói với mọi người, tôi đã tạo ra mấy chục “triệu phú” và “tỉ phú” thôi.
4. Mối quan hệ
Cái thứ tư Đường Tăng có mà Tôn Ngộ Không không có đó là “mối quan hệ” (nhân tế quan hệ). Kiếp trước của Đường Tăng đã là đệ tử của Phật thích ca mâu ni, còn Tôn Ngộ Không chỉ là một con khỉ đá do trời đất sinh ra không mảy may có một mối quan hệ dây dưa nào. Mặc dù anh ta có bái một vị sư phụ, nhưng lại kém cái quan hệ với với các sư huynh đệ đồng môn, sau cùng lại còn bị sư phụ đuổi xuống núi (tống cổ), kết anh em với Ngưu Ma Vương,nhưng sau rồi cũng lại phản, là hàng xóm với Đông Hải Long Vương vậy mà còn cướp đoạt đồ nhà người ta , cùng là đồng sự (đồng nghiệp) với Nhị Lang thần và các quan tướng khác ở thiên đình nhưng chẳng tôn trọng nể mặt người khác. (làm mất mặt đồng nghiệp). Cuối cùng lại còn gây đại náo thiên cung, “đá đít” nhiều người. Tóm lại, mối quan hệ xã hội của TNK rất không tốt.
Đường Tăng thì không giống như vậy. Ông nhìn thấy thần tiên đều rập đầu bái lạy, cũng không có một kẻ thù nào. Ông không những là đệ tử của Như Lai, lại còn là ngự đệ của vua Đường Lý Thế Dân. Mối quan hệ cao cấp ở cả hai giới người và thần đều có, quan hệ không những tốt mà còn là quan hệ ở cấp cao, quan hệ thông thiên. Người như vậy thì làm ông chủ sẽ thuận buồn xuôi gió. Xã hội là do con người cấu thành, quả đất này nếu không có con người, thì tất cả sự giàu có, tất cả vật chất đều không có ý nghĩa gì hết. Con người là nguồn tài nguyên bản chất nhất thế giới này, là sáng tạo của mọi tài sản. Là một ông chủ, về đối ngoại phải biết tạo dựng những mối quan hệ (nguồn quan hệ), đối nội phải biết sáng tạo ra nguồn nhân lực chất lượng cao (nhân tài).
Đường Tăng hơn TNK thứ gì ? Đó là niềm tin tối cao, sự vô dụng, trái tim nhân đức và hệ thống quan hệ xã hội tốt. Vì thế Đường Tăng có thể làm lãnh đạo, có thể lãnh đạo được TNK. Dù TNK trong mắt chúng ta là một anh hung, nhưng anh ta lại không thể tự mình làm nên sự nghiệp vĩ đại, anh ta cần thiết phải dựa vào Đường Tăng dẫn dắt mình. Với ý nghĩa này, Đường Tăng mới là một anh hùng, ít nhất cũng là anh hùng mà chúng ta (những ai làm ông chủ) thực sự sùng bái.
(Sưu tầm)

Tuesday, June 4, 2013

Chuyện heo rừng

Heo trắng và heo đen làm việc càng nhiều, heo vàng lại có nhiều lúa hơn, và nó phải chở hàng nặng nhọc hơn. Một ngày nọ, nó vào rừng tìm gặp heo rừng và nói.
“Anh heo rừng, anh không phải lang thang đây đó nữa. Hãy đến chở lúa giúp tôi, tôi sẽ cho anh 1 ký lúa cho mỗi xe.”
Dĩ nhiên là heo rừng đồng ý.
Kể từ đó, heo vàng ngày càng rãnh rỗi hơn và có nhiều thức ăn hơn. Heo vàng còn gặp heo xanh, heo đỏ, heo tím… để trao đổi vì nó không sợ phải chở hàng nặng nhọc nữa. Heo rừng cũng rất vui vì càng chở nhiều hàng thì nó càng có nhiều thức ăn.
Một ngày nọ, ỉn vàng hỏi cha nó rằng:
“Cha ơi, nếu một ngày nào đó, heo rừng nói với heo trắng và heo đen về công việc của chúng ta thì sao? Nếu họ tự trao đổi thức ăn với nhau thì sao?”
Heo vàng im lặng một lúc. Rồi bảo ỉn vàng rằng:
“Con trai. Điều đó không thể xảy ra. Ta sẽ cho con thấy vì sao:
Thứ nhất, heo trắng và heo đen cho rằng, công việc của họ là một nghề, và công việc của chúng ta cũng là một nghề. Việc nào cũng cho chúng ta thức ăn thì tại sao họ lại phải bỏ đi truyền thống của họ? Chúng ta còn chỉ cho họ rằng công việc của họ cao quý hơn công việc của chúng ta rất nhiều.
Thứ hai, cái chúng ta cho họ không chỉ là thức ăn. Chúng ta còn cho họ bằng cấp, lời khen ngợi và những tràng pháo tay. Để có được tấm bằng của chúng ta và sự kính trọng của họ hàng, ỉn đen và ỉn trắng sẵn sàng ăn ít đi một chút.
Thứ ba, chúng ta dạy cho họ cách làm việc chăm chỉ và không tranh giành. Bất cứ lời đề nghị nào cũng sẽ được họ trả lời rằng: “Tôi rất bận rộn, tôi không có thời gian để mạo hiểm cùng anh.”
Thứ tư, cho dù có muốn thì họ cũng không có kinh nghiệm trong việc buôn bán như chúng ta. Con được ta dạy cách buôn bán từ nhỏ, ỉn trắng và ỉn đen thì không. Đó là sự khác biệt.”
“Còn heo rừng thì sao hả cha?” – Ỉn vàng hỏi.
“Heo rừng không có đất, không có xe chở hàng, không có quyền lực và uy tín. Nói khác hơn, heo rừng chỉ là heo vô sản. Cho dù có biết thì heo rừng cũng không làm gì được chúng ta.”
Lời bàn:
Sức mạnh của heo vàng không chỉ nằm ở tính toán thông minh. Sức mạnh lớn nhất của nó nằm ở khả năng che mắt và kiểm soát kẻ khác. Heo đen và heo trắng đã bị sự chi phối của heo vàng về ý thức hệ, heo rừng lại bị chi phối về tư liệu sản xuất.
Quan trọng hơn, heo vàng đã biết thừa kế tư tưởng của nó cho thế hệ sau.

Những chú ỉn con

Ngày lại ngày trôi qua, những chú heo vẫn làm việc trên mảnh đất của mình. 3 chú heo đều đã có con: ỉn trắng, ỉn vàng và ỉn đen.
Heo trắng dạy con rằng: “Con trai, để có một cuộc sống no đủ con phải biết yêu lao động. Con càng làm việc chăm chỉ, con sẽ có nhiều lúa hơn, và con cũng sẽ đổi được nhiều ngô hơn.”
Heo đen dạy con rằng: “Con trai, để có một cuộc sống no đủ con phải biết yêu lao động. Con càng làm việc chăm chỉ, con sẽ có nhiều ngô hơn, và con cũng sẽ đổi được nhiều lúa hơn.”
Heo vàng dạy con rằng: “Con trai , để có một cuộc sống no đủ con phải biết khuyến khích lòng yêu lao động của người khác. Họ càng làm việc chăm chỉ, con sẽ đổi được nhiều lúa và ngô hơn.”
Sự khác biệt trong tư tưởng đã dẫn đến sự khác biệt trong cách làm việc. Heo vàng thường xuyên đến thăm con của những chú heo khác, khen ngợi và tặng quà khi thấy chúng làm việc chăm chỉ. Heo vàng còn tổ chức các kỳ thi “heo lao động xuất sắc, heo nông dân tài năng”, tặng bằng khen, tổ chức vinh danh các chú heo lao động tốt.
Heo vàng còn thường xuyên tổ chức các lớp dạy kỹ năng canh tác cho heo trắng và heo đen, cấp bằng kỹ sư, thạc sỹ, tiến sỹ cho các chú heo tài giỏi.
Lời bàn: Heo đen sinh ra heo đen, heo vàng sinh ra heo vàng. Sự khác biệt giữa các gia đình heo không chỉ nằm ở cách làm việc mà còn là cách dạy con. Trong mắt của ỉn trắng và ỉn đen, con đường để chúng đến được với vinh quang là làm việc thật siêng năng và chăm chỉ.Ỉn đen và ỉn trắng cho rằng, ỉn vàng vì cha nó vàng. Cha ỉn vàng màu vàng có lẽ là do ông nội ỉn vàng cũng màu vàng vậy.
************
NGUYÊN TẮC LÀM GIÀU
“Không phải làm việc nhiều hơn. Mà hãy làm việc thông minh hơn.”


Tôi tin rằng rất nhiều người trong số chúng ta – trong đó có tôi đã được giáo dục về cách làm việc “siêng năng, cần cù”. Tư tưởng này khá phổ biến ở các quốc gia có nền kinh tế dựa vào nông nghiệp.
Thời đại internet cho chúng ta cơ hội tiếp cận với những luồng tư tưởng mới từ các quốc gia phát triển. Chúng ta biết rằng một giờ làm việc của chuyên gia có thể tạo nên giá trị bằng một nghìn giờ làm việc của lao động bình thường.
Hãy bỏ qua khái niệm “Làm việc cần cù” đi. Thay vì vậy, hãy “Học tập cần cù”. Kiến thức cho bạn tầm nhìn, tầm nhìn cho bạn quyết định đúng đắn, quyết định đúng đắn sẽ thay đổi cuộc đời của bạn.
Hẹn gặp bạn ở chặng đường phía trước!

Ý tưởng của heo vàng

Ngày xửa ngày xưa ở một vùng núi nọ có 3 chú heo: heo trắng, heo đen và heo vàng. Mỗi chú heo làm lụng trên mảnh đất của mình. Heo trắng trồng lúa, heo đen trồng ngô, heo vàng trồng đậu và mỗi chú heo chỉ ăn món mà mình trồng.
Mảnh đất của heo vàng ở giữa mảnh đất của heo trắng và heo đen.
Một ngày nọ heo vàng nhận ra rằng, heo trắng và heo đen đều làm ra lượng lương thực lớn hơn nhu cầu của họ. Mỗi tháng heo trắng và heo đen làm ra 15 ký lương thực nhưng chỉ ăn 5 ký và dư 10 ký.
Heo vàng bèn đến nói với heo trắng:
“Tôi sẽ đưa anh 5 ký ngô. Đổi lại anh cho tôi 10 ký lúa dư mà anh không ăn hết.”
Heo trắng nghĩ điều đó cũng tốt, vừa có món ăn mới lại không phải vứt bỏ số lương thực dư thừa. Và heo trắng đồng ý.
Heo vàng lại đến nhà heo đen và nói rằng:
“Tôi sẽ đưa anh 5 ký lúa. Đổi lại anh cho tôi 10 ký ngô dư mà anh không ăn hết.”
Heo đen cũng đồng ý.
Kể từ đó. Mỗi tháng heo vàng lại có thêm 5 ký lúa và 5 ký ngô để dùng. Heo đen cũng có 5 ký lúa và 5 ký ngô, heo trắng cũng vậy.
Điểm khác biệt là heo vàng không còn phải làm lụng trên mảnh đất của mình nữa. Nó đi du lịch đó đây và mỗi tháng lại về lấy số lương thực để dùng cho tháng tới.
***
Lời bàn:
Từ chỗ là chú heo nông dân như 2 chú heo khác, heo vàng đã có một ý tưởng mới. Heo vàng đã giúp giảm bớt sự lãng phí của cải trong canh tác. Đổi lại, nó đó làm thay đổi căn bản cuộc sống và cách làm việc của heo vàng.
Từ đó, chú heo vàng tự gọi mình là heo thương nhân.

Thursday, May 24, 2012

Những con sao biển


Một sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với chiếc walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Nếu đó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu bé. Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét:"Về nhà ngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!"


Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những "viên đá" đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi. 

Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về "nhà" của chúng được? Tôi gọi to: " Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?" 

Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: "Nhưng em có thể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!" Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác...

Tôi lặng thinh...

Và cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.

Thursday, March 22, 2012

Gặp nhau rồi lại chia ly

Cuộc đời là những chuyến đi.
Gặp nhau rồi lại chia ly lạ thường.
Chia ly để nhớ để thương.
Chia ly là đễ vấn vương trong lòng.

Với nhiều người cuộc đời giống như một cuộc hành trình dài. Nhưng với tôi thì cuộc đời có lẽ là sự gặp gỡ và chia ly. Tôi đã may mắn đi trên con đường đưa tới nhiều cuộc hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn. Hạnh ngộ trong tình yêu. Và sau mỗi cuộc hạnh ngộ sẽ là chia ly. Có những cuộc chia ly là tạm thời. Có những cuộc chia ly dường như là mãi mãi.

Hôm trước có một cô gái hỏi tôi: “Anh về Việt Nam có luyến tiếc gì không?” Tôi trả lời “Anh chỉ duy nhất luyến tiếc là chưa được ngắm hoa anh đào”. Giờ đây chuẩn bị xong hành lý mới thấy chẳng luyến tiếc hoa anh đào lắm. Cái luyến tiếc nhất là những con người đã có duyên gặp gỡ. Đã có duyên là bạn bè với nhau. Liệu sau này có còn cái duyên để gặp lại?

Thôi thì cầu chúc cho những người ở lại một cuộc sống an bình, sắp tới có động đất thì cũng không có ai hy sinh.