Wednesday, December 11, 2013

Thành công

Nhân dịp thấy thằng bạn than thở trên facebook rằng: thấy bạn bè ai cũng thành công, còn mình thì không. Tôi nhận ra có rất nhiều người đang nhìn người khác, cho rằng người khác thành công và than thân trách phận của mình. Nhưng bản thân những người được đánh giá thành công cũng hiếm khi nhận mình thành công. Vậy thành công là cái quái gì?

Thành công là đạt được những gì mình muốn. Ví dụ bản thân tôi có 2 ước muốn lớn là tìm được một nữa của đời tôi và du lịch vòng quanh thế giới để khám phá cuộc sống. Cả hai ước muốn trên tôi chưa đạt được vậy tôi chưa phải là người thành công. 

Nếu tôi chưa thành công có phải tôi là người thất bại? Không! Tuy không thành công nhưng tuyệt đối tôi không phải là người thất bại. Miễn là tôi còn kiên trì, còn cố gắng để đạt tới ước muốn của mình thì tôi chưa phải là kẻ thất bại. Thất bại chỉ xảy ra khi tôi bỏ cuộc. Nên hiện tại tôi vẫn là người đang trên đường vươn tới thành công.

Điều gì sẽ xảy ra khi ra ta đạt được thành công? Ước mơ đã đạt được rồi thì sẽ nãy sinh ước mơ mới. Lúc đó ta lại từ bỏ cái hâng hoang chiến thắng của kẻ thành công, để lại tiếp tục tiến trên con đường chinh phục thành công mới, ước muốn mới. Vậy thành công chỉ là những cái đích đến trên chặn đường dài của cuộc đời. Và nếu bạn ta từng đi phượt chắc sẽ hiểu cái quan trọng là hành trình chứ không phải đích đến.

Monday, September 9, 2013

Giết ngay con bò quý giá của bạn

Chuyện kể về 2 thầy trò ghé thăm 1 gia đình sống dưới mức nghèo khổ trong 1 túp lề tồi tàn. Cuộc sống của gia đình 8 người này được duy trì nhờ 1 con bò sữa. Đó là tài sản vô cùng quý báu của gia đình họ so với dân làng chung quanh. Trước khi bỏ đi, người thầy đã đâm chết con bò, trong sự sợ hãi và lo lắng của người học trò.

Ngày xưa có một con bò

Một năm sau, hai thầy trò quay lại chứng kiến một gia đình sống sung túc dưới một căn nhà đàng hoàng. Thì ra không có con bò để vắt sửa, gia đình họ phải chống lại sự chế đo bằng cách phát hoang đất trồng lương thực; ban đầu chỉ là để khỏi chết đói, sau đó thì họ có nhiều lương thực để bán ra chợ và từ đó họ trở nên sung túc. Bài học từ người thầy “con bò mà họ yêu quí như báu vật chính là sợi dây xích trói buộc cuộc đời họ với đói nghèo khổ cực. Chỉ khi mất đi sự an toàn giả tạo đó thì họ mơi nhìn sang hướng mới”.

Ông thầy nâng tầm ý nghĩa câu chuyện “Nếu con có 1 công việc – dù con không thích – giúp con trả được nợ, sống sót và cũng tận hưởng được một vài tiện nghi nho nhỏ, thì con dễ dàng rơi vào cái bẫy hài lòng với suy nghĩ rằng ít nhất thì mình cũng có được một cái gì đó. Cuối cùng con biện minh rằng khối người muốn được như vậy mà có được đâu”.

Nghe xong lời dạy, người học trò, tìm “giết” con bò của mình, để bắt đầu một cuộc sống không có bò.

Cuối cùng thì mình cũng đã vứt lại tất cả sự ổn định nhàm chán để bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới, một hành trình mới. Mình là một kẻ lười biếng và thiếu kiên nhẫn nên không thể chấp nhận cần mẫn làm việc mỗi ngày để có một cuộc sống an toàn đến khi về hưu. Mình chấp nhận dấn thân mạo hiểm trên còn đường mới để tìm kiếm phần thưởng lớn hơn và sự phấn khích tinh thần trên hành trình đó. Mình biết nhiều người sẽ phản đối con đường điên rồ của mình và khuyên phải chờ đợi. Nhưng như đã nói mình là người thiếu kiên nhẫn nên sống là không chờ đợi. Mình sẽ lên đường đi tìm ước mơ và sẽ chịu trách nhiệm 100% về cuộc đời của mình.

Thursday, August 22, 2013

Ước mơ

Hôm nay ngồi trong khi chờ ra sân bay mình tranh thủ lên mạng đọc truyện tranh. Đọc mấy tiếng đồng hồ hết gần 40 chapter One Peace. Mấy dạng truyện tranh thế này lúc còn nhỏ ai cũng thích đọc. Nội dung viễn vông nhưng nó chứa dựng những ước mơ. Đó là hành trình của sự đam mê, dấn thân, phiêu lưu, mạo hiểm... trên đường chinh phục ước mơ. Và trẻ con thì ai cũng có những ước mơ lớn nhỏ khác nhau. Nhưng rồi lớn lên sau khi trải qua một quá trình giáo dục dài hơi con người ta bắt đầu từ bỏ giấc mơ của mình. Họ ngồi một chổ và chọn cho mình sự ổn định, an toàn. Ổn định hay an toàn để làm gì? Có lẽ là để sống lâu hơn những thằng khác đang lông nhông ngoài kia. Nhưng mà  khi họ sống được 10 năm liệu có thật sự là 10 năm hay chỉ là 1 năm lặp lại 10 lần. Nói ra thì ai cũng cho rằng họ vẫn còn ước mơ, vẫn còn đam mê này nọ nhưng vì hàng triệu lý do khác nhau nên đành gác lại. Họ chấp nhận chịu đựng cuộc sống mà họ không thích ngày qua ngày và chờ đợi một điều gì đó chính họ cũng không rõ. Có lẽ là một phép màu cổ tích nào đó.

Monday, July 22, 2013

Đêm Phú Quốc

Bây giờ trời đã quá khuya. Mọi người đã đi ngủ trong liều hết. Riêng mình nằm ngoài bãi biển bên cạnh đám lửa trại cùng một anh chàng gọi là quỷ kiếm sầu. Anh chàng này từ khi chia tay vợ chỉ ngồi ngủ chứ ko nằm nữa. Nhìn anh ta ngồi gục lên xuống bên đống lửa cùng những bài nhạc não nề phát ra từ điện thoại. Tôi thầm nghỉ cuộc đời cơ bản đúng là buồn. Mỗi con người chùng ta điều mang một nỗi buồn lớn nhỏ. Chúng ta thường cố tạo ra những cuộc vui để quên đi những nỗi buồn. Nhưng rồi cuộc vui rồi cũng sẽ tàn và ta lại trở
về với bản ngã của mình để rồi chợt nhận ra nỗi buồn vẫn còn đó. Nó sẽ tồn tại mãi cùng với thân phận của con người.
Bầu trời đêm huyền dịu, những ngôi sao hút trên cao thỉnh thoảng che phủ bởi làn khói mờ ảo. Cảnh đêm liêu trai thế này đời người được chứng kiến mấy lần? Không gian mênh mông quá khiến con người bé nhỏ. Cái sự buồn cũng trở thành bé nhỏ.

Monday, July 15, 2013

Những sai lầm cơ bản của startup Việt Nam


Thời gian vừa qua tôi có cơ hội tiếp xúc, nói chuyện với khá nhiều startup tại Việt Nam, với đủ các vai trò như là bạn bè, anh em, mentor, investor,... Tôi nhận thấy các startup mắc cực kỳ nhiều sai lầm khá giống nhau. Sau đây tôi xin được liệt kê các sai lầm căn bản nhất của các startup để bạn nào có ý định startup thì tham khảo:

1. Gắn chữ made in VN, "thuần Việt", "của người Việt" để làm key message truyền thông và coi đó là lợi thế cạnh tranh, hi vọng sẽ có nhiều người dùng VN ủng hộ.... Quên mẹ nó đi! Chả có lý do gì mà người dùng phải dùng một sản phẩm kém hơn chỉ vì nó là sản phẩm Việt cả.

2. "Từ bụng ta suy ra bụng người", thấy mình có nhu cầu, hỏi bạn bè thấy chúng nó cũng gật gù thế là tưởng cả xã hội ai cũng cần, ngay lập tức startup luôn để giải quyết nhu cầu đó mà không chịu điều nghiên, không ước lượng được market size, competitors, monetization model và các lợi thế cạnh tranh,...

3. Luôn nghĩ "hữu xạ tự nhiên hương", nghĩ rằng sản phẩm mình tốt thì ắt sẽ có nhiều người dùng mà chẳng phải marketing gì. Đừng có giàu trí tưởng bở vậy nhé! Khách hàng giờ khôn như con chó Nhật ấy, rất kén ăn. Thấy miếng ngon trước mặt nhưng chưa ăn bao giờ thì nó cũng kệ. Chỉ khi bạn dí món ăn đó vào mõm, nó mới chịu liếm láp, lúc này thấy ngon thì nó mới chịu ăn thử.

4. Hi vọng sẽ có nhà đầu tư rót vốn cho ngay từ đầu để được tiêu tiền khỏi phải nghĩ, trong khi business plan chưa có, không xác định được thời điểm break point, không có chiến lược phát triển sản phẩm và các kế hoạch truyền thông, marketing, kế hoạch tài chính, khủng hoảng,... Xin thưa, các nhà đầu tư là những con sói già lão luyện rồi, không gì qua được mắt họ và tiền của họ không phải để làm từ thiện mà thích quăng đâu thì quăng. Vậy nên bạn hãy cố gắng sống sót trong 1 năm đầu đi đã, lúc đó hãy mong có VCs để ý đến bạn, hay ít nhất phải 6 tháng thì Angels Investor mới quan tâm.

5. Nghĩ mình giỏi là đủ, và không cần phải kiếm thêm người khác đồng hành cùng. Bạn đừng nghĩ bạn giỏi về technology, core sản phẩm của bạn chủ yếu về tech, thì chỉ cần làm tốt về tech và sản phẩm sẽ thành công. Đó là suy nghĩ hoàn toàn sai lầm. Để thành công được, bạn cần phải có người đồng hành xuyên suốt quá trình là những người giỏi về các mảng khác như kinh doanh, tài chính, sáng tạo, quản lý... Có thể giai đoạn 6 tháng đầu chưa cần nhưng sau 6 tháng, nếu chỉ một mình bạn bước đi trên con đường đó thì bạn cực kỳ vất vả và lê lết chậm chạp, bởi chẳng thể có ai có thể hiểu biết hết tất cả mọi thứ.

6. Sợ người khác ăn cắp mất ý tưởng của mình, các bạn startup thường hay nghĩ rằng ý tưởng của mình là tuyệt vời, là độc đáo chưa ai nghĩ ra nên rất sợ khi nói ra, ai đó nghe được thì sẽ ăn cắp mất, mà không biết rằng thế giới còn có nhiều ý hay hơn thế rất nhiều, quan trọng là làm thế nào thôi. Hãy chia sẻ cho thật nhiều người biết đến ý tưởng của bạn, bạn sẽ nhận lại được rất nhiều những góp ý quý giá mà trước đó bạn chưa thể lường trước được.

7. "Bỏ thì thương, vương thì tội" - đây chính là suy nghĩ của những bạn startup đang ở giai đoạn bế tắc hướng đi hoặc đang thoái trào, các bạn loay hoay tìm cách giải quyết hòng mong vực dậy được sản phẩm trong khi bạn đang thiếu rất nhiều thứ, và các bạn không dám tự kết liễu sản phẩm sắp thất bại của mình mà để nó sống một cuộc sống thực vật vô nghĩa, gây ra tình trạng chi phí cơ hội tăng rất cao.

Cần phải áp dụng tư duy "move fast & break things" để hành động. Nghĩa là phải tự thay đổi mình thật nhanh, tránh tư duy trì trệ, lối mòn và phải phá bỏ những thứ thấy không khả thi, những thứ không có khả năng phát triển,... để có cơ hội làm thử những thứ hay ho khác nữa. Cơ hội còn rất nhiều ngoài kia.

Khi startup, hãy luôn để cái đầu lạnh, tâm trí sáng suốt, trái tim rực lửa cùng đôi chân rắn chắc để có thể đưa ra những quyết định, những bước đi chính xác và mau lẹ, giúp cho sản phẩm thành công như đúng kỳ vọng.
Theo Facebook Tuan Nguyen

Friday, July 12, 2013

Ký sự đêm khuya

Thực tình đêm nay tôi hơi chán. Cuộc sống mấy ngày gần đây không có biến cố gì dữ dội để có thể vui hoặc buồn. Tôi quyết định đi dạo giữa đêm khuya để tìm chút cảm giác phiêu lưu. 

Tôi lang thang quận Bình Thạnh nhận ra ở đây vẫn nhiều gái như xưa. Nhưng giờ đây họ không còn là gái đứng đường nữa. Họ đã trở thành gái ngồi đường, mỗi người ngồi trên một chiếc xe máy. Xét trên góc độ kinh doanh họ đã biết thay đổi để tồn tại. Sự thay đổi này tỏ ra rất hiệu quả khi tạo nên sự cơ động. Thấy tôi đi chậm rãi nhìn ngó một cô gái liền phóng xe tiếp cận và hỏi anh muốn qua đêm hay dù. Trong thời đại công nghê hiện nay nếu bạn đứng yên có nghĩa là bạn đang thụt lùi. Với sự mạnh dạng thay đổi này tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng cho dù mại dâm có bị chống phá thế nào đi nữa nó vẫn sẽ tồn tại và phát triển trong nhiều năm nữa.

Cuối cùng, cũng như đám nhà báo dối trá hay viết về tệ nạn. Tôi cũng giả vờ xin lỗi có chuyện gấp và chuồn thẳng  

Wednesday, July 3, 2013

Đm thời gian

Nhớ vài năm trước tôi còn như một kẻ lang thang đang lạc lối giữa sa mạt mênh mông. Ngày qua ngày tôi loay hoay tìm một phương hướng, tìm một con đường. Thời gian lúc đó đã phản bội tôi, từng ngày từng ngày trôi qua chậm chạp. Đôi lúc vì chờ đợi một điều gì đó tôi rất chán nản vì sự chậm chạp của thời gian. 

Gần đây, khi tôi đã nhìn thấy rõ hướng đi, con đường của cuộc đời mình. Tôi nhìn thấy đam mê và chạy theo một cách khờ dại. Thời gian lúc này cũng quay ra phản bội tôi. Từng ngày, từng tuần, từng tháng cứ trôi qua vùn vụt. 

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì khoản gần 2/3 thời gian (có thể bất ngờ nhỏ hơn) của tôi trên đời này sẽ hết rất nhanh. Bởi vậy không có kế hoạch nào phải trì hoãn, không có ý đinh nào phải chần chừ, không có đam mê nào phải chờ đợi. Phải dấng thân vào một cuộc phiêu lưu dài, phải sống một cuộc đời đáng sống, phải chinh phục lần lượt hết những ước mơ của mình. 
Đêm 03/06/2013