Thursday, May 24, 2012

Những con sao biển


Một sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với chiếc walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Nếu đó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu bé. Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét:"Về nhà ngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!"


Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những "viên đá" đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi. 

Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về "nhà" của chúng được? Tôi gọi to: " Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?" 

Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: "Nhưng em có thể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!" Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác...

Tôi lặng thinh...

Và cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.

Thursday, March 22, 2012

Gặp nhau rồi lại chia ly

Cuộc đời là những chuyến đi.
Gặp nhau rồi lại chia ly lạ thường.
Chia ly để nhớ để thương.
Chia ly là đễ vấn vương trong lòng.

Với nhiều người cuộc đời giống như một cuộc hành trình dài. Nhưng với tôi thì cuộc đời có lẽ là sự gặp gỡ và chia ly. Tôi đã may mắn đi trên con đường đưa tới nhiều cuộc hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn. Hạnh ngộ trong tình yêu. Và sau mỗi cuộc hạnh ngộ sẽ là chia ly. Có những cuộc chia ly là tạm thời. Có những cuộc chia ly dường như là mãi mãi.

Hôm trước có một cô gái hỏi tôi: “Anh về Việt Nam có luyến tiếc gì không?” Tôi trả lời “Anh chỉ duy nhất luyến tiếc là chưa được ngắm hoa anh đào”. Giờ đây chuẩn bị xong hành lý mới thấy chẳng luyến tiếc hoa anh đào lắm. Cái luyến tiếc nhất là những con người đã có duyên gặp gỡ. Đã có duyên là bạn bè với nhau. Liệu sau này có còn cái duyên để gặp lại?

Thôi thì cầu chúc cho những người ở lại một cuộc sống an bình, sắp tới có động đất thì cũng không có ai hy sinh.

Wednesday, February 22, 2012

Đồ con lừa

Chỉ có hai người trong một toa, trên một chuyến tàu đêm: Một đàn ông và một đàn bà. Họ còn phải đi rất xa nữa. Họ làm quen với nhau và nói chuyện phiếm. Và để giết thời gian, người đàn bà bắt đầu kể câu chuyện ngụ ngôn:
“Một lần, nhà vua quyết định đi săn. Ông gọi người hầu thân cận vào, dặn phải trông coi công chúa cẩn thận và phải thực hiện mọi mong muốn của công chúa, nếu không sẽ bị chém đầu. Đêm đến, công chúa gọi người hầu vào phòng ngủ. Người hầu bước vào phòng.
Công chúa trần truồng trên giường nói:
- Ta đang rất lạnh!
Người hầu tìm thấy cái chăn trong phòng đắp cho công chúa rồi bỏ đi. Đêm hôm sau, cũng vẫn tình huống như hôm trước, chỉ khác là trong phòng không có cái chăn nào. Người hầu liền giật cái rèm treo ở cửa sổ xuống, đắp cho công chúa và cũng bỏ đi. Đêm thứ ba thì cái rèm không còn nữa và người hầu buộc phải cởi áo của mình đắp cho công chúa.
Nhà vua đi săn trở về. Ngài cho gọi cả công chúa và người hầu đến hỏi:
- Nào, người hầu của ta, ngươi hãy cho ta biết ngươi đã thực hiện các nghĩa vụ của ngươi ra sao?
- Muôn tâu bệ hạ, thần đã thực hiện mọi mong muốn của công chúa rồi ạ.
- Thế còn con, con có thể nói gì, công chúa?
- Hắn ta chẳng thực hiện một mong muốn nào của con cả!
- Thế thì, ngươi hãy chuẩn bị, sáng mai, ta sẽ cho đao phủ chặt đầu ngươi.
Người hầu trung thực tìm đến nhà thông thái, kể lại câu chuyện đó và mong ông giải thích cho tại sao công chúa lại nói vậy. Nhà thông thái chỉ tay vào đống cỏ khô và nói:
- Ngươi có thấy đống cỏ khô đó không? Hãy đến đó và ăn đi!
- Để làm gì?
- Bởi vì ngươi là con lừa!”
Kể đến đây, cả hai người trong toa tàu cùng cười phá lên vì người hầu ngu ngốc kia…
Và cũng đến lúc người phụ nữ phải xuống tàu…
Người đàn ông giúp chị ta mang những cái túi và vali nặng ra khỏi tàu. Trước khi chia tay, người phụ nữ đưa cho người đàn ông một ít tiền. Người đàn ông liền nói:
- Cô ơi, cô làm sao đấy. Đơn giản là tôi muốn giúp cô thôi mà!
- Không. Anh không hiểu ý tôi rồi. Tiền này để anh mua… cỏ khô…

Đợi lương

Lương ơi có nhớ ta chăng

Ta thì một dạ khăng khăng đợi mầy

Mong cho cuối tháng sum vầy

Ta đâu lương đó thấy đời lên hương

Còn gì hơn cái tình thương

Lâu lâu gặp gỡ sướng rơn vui mừng

Hôm nay thi hứng bất chừng

Xuất thơ mấy chữ tới đây thì ngừng

VH (23-2-2012)

Sunday, February 5, 2012

Chào 25

Nhớ sinh nhật lần thứ 24. Em giận tôi vì ham chơi mà không gặp em để chúc mừng. Hôm nay sinh nhật lần thứ 25. Tôi muốn tìm một người để cùng ăn mừng nhưng chẳng có ai. Trong cái sát na đó tôi nhớ tới đạo lý vô thường. Không có hạnh phúc vĩnh cửu, cũng không có khổ đau vĩnh cửu. Hôm nay là một ngày buồn. Nhưng đừng vội nản lòng vì đời sẽ cho ta những ngày vui khác ở phía trước.


Một năm trôi qua với nhiều bể dâu. Buồn cũng nhiều mà vui cũng lắm. Những khi vui tôi mãi mê chạy theo niềm vui và mất hút vào trong lòng hạnh phúc. Và những lúc đó người thấy tôi dường như biến mất. Để rồi những khi buồn người thấy tôi lại trở về thở than và chiêm bái nỗi niềm mang tên tuyệt vọng. Và như thế người ngỡ rằng tôi là người đa Sầu.


Nội dung bài viết trên đơn thuần chỉ có giá trị lừa tình. Tôi muốn chứng minh rằng thằng khùng như tôi không phải chỉ biết nói lời vui. Tuy rằng thật sự tôi chỉ thích nói những điều vui cho mọi người. Vì tôi hiểu đời rất dỡ nhưng vẫn phải niềm nở. Nhưng khi cần thiết tôi vẫn có thể nói những lời buồn .... rất buồn. Tôi biết rõ rằng một nụ cười là mười thang thuốc bổ, nhưng cười không đúng chổ thì lấy rổ mà đựng răng. Bởi thế mỗi người trong chúng ta hãy thử sống hết cả hai thái cực khác biệt của cảm xúc. Lúc hoan hỉ nồng nhiệt lúc âm thầm tuyệt vọng. Giống như lời anh Sơn nói: hãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.


25 tuổi tôi bắt đầu đối mặt với những áp lực mới. Vốn dĩ cuộc đời luôn đối mặt với những áp lực. Lúc nhỏ thì áp lực học hành. Ra trường thì áp lực công việc. Công việc ổn định thì áp lực cưới vợ. Nếu không nhanh chóng hoàn thành nghĩa vụ này tôi sợ một ngày tôi sẽ bị ép gả vào một gia đình quyền quý. Lúc đó ôi thôi, phận sao phận bạt như vôi, đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng.


Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Áp lực sau bao giờ cũng mạnh mẽ hơn áp lực trước. Và tôi biết rằng nếu cưới vợ xong sẽ xuất hiện áp lực khác còn kinh khủng hơn nữa. Nhưng đời là vậy. Bởi thế người đừng bao giờ có tư tưởng chờ đợi tới một thời điểm nào đó khi đã giải phóng xong những áp lực của mình sẽ hưởng thụ cuộc sống. Hãy cứ hưởng thụ từ bây giờ.


Nhân tiện tuổi mới, mọi người hay chúc tôi mọi ước muốn thành hiện thực. Tôi thật sự rất biết ơn. Tôi không nghỉ mình vĩ đại như Bác Hồ. Nhưng cũng gần giống như Bác. Tôi cũng chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc là làm sao cho cuộc sống của tôi được hoàn toàn độc lập, tài chính của tôi được hoàn toàn tự do, tôi có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, và không cần phải học hành làm việc gì nữa.

Sunday, July 3, 2011

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình...

Càng sống nhiều người ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm này hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây 4 năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: “Má đi chơi một chút nghe!”. Thế rồi một giờ sau tôi được điện thọai báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà một người bạn.
Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.
Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì có người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng một bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung…
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ được đời người. Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu…

--- Trịnh Công Sơn ---

Áo Xưa Dù Nhàu

“ Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau “.

Đó là lời trong bài hát Hạ Trắng của tôi. Bạc đầu có phải là chớm già không. Theo tôi, bạn Đỗ Hồng Ngọc ạ, đó chỉ là thay đổi một màu tóc. Trời đất có bốn mùa . Con người cũng có những mùa riêng của nó. Hết mùa đông, thiên nhiên trở lại mùa Xuân. Tôi cũng nghĩ như thế, con người có trái tim biết chìu chuộng và yêu thương cuộc đời cũng sẽ có lại những mùa xuân. Muà Xuân là bất tận đối với thiên nhiên và của cả nhân loại. Đừng bao giờ ngại ngùng nói với đời riêng chung là tôi còn rất trẻ. Sống trong cùng thời đại, có cùng ngôn ngữ, một phong tục tập quán, theo tôi, nói với một người trẻ, tôi già rồi em ạ là một điều vô lễ. Hãy nói rằng: Tôi với em là hai kẻ đồng hành trong cuộc đời này. Sống trong cùng thời đại, tôi nghĩ rằng, không có già không có trẻ. Nếu không thì làm sao cảm thông nhau được. Tất cả mọi người là bạn dù đó là con của bạn đi nữa. Nếu cuộc đời này ai cũng nghĩ rằng mọi người đều là bạn của nhau chắc là cuộc sống sẽ thêm da thêm thịt đẹp đẽ biết bao nhiêu. Đây có thể chỉ là giấc mơ riêng của tôi nhưng trong đời sống tôi đã nhiều lần thấy giấc mơ ấy có thực. Cái biên giới giữa tuổi chớm già và tuổi trẻ chỉ là một ước lệ mà nghìn năm trước đã bịa ra. Cái khuôn phép ấy đã làm cho thế hệ này và thế hệ kia có những ngăn cách không cần thiết và từ đó đã làm cho cuộc đời buồn tẻ hẳn đi. Tôi cho rằng cách xử thế như vậy là thiếu lòng nhân ái. Có những thứ tôn ti trật tự cần giữ gìn nhưng cũng có những thứ tôn ti cần xóa bỏ. Xóa bỏ để cuộc đời trở nên thân ái hơn. Yêu thương nhau ai mà không mơ ước. Tóc trắng tóc xanh đáo cùng cũng chỉ một màu hư vô mây nước trong trời đất mà thôi.

--- Trịnh Công Sơn ---