Thursday, August 22, 2013
Ước mơ
Hôm nay ngồi trong khi chờ ra sân bay mình tranh thủ lên mạng đọc truyện tranh. Đọc mấy tiếng đồng hồ hết gần 40 chapter One Peace. Mấy dạng truyện tranh thế này lúc còn nhỏ ai cũng thích đọc. Nội dung viễn vông nhưng nó chứa dựng những ước mơ. Đó là hành trình của sự đam mê, dấn thân, phiêu lưu, mạo hiểm... trên đường chinh phục ước mơ. Và trẻ con thì ai cũng có những ước mơ lớn nhỏ khác nhau. Nhưng rồi lớn lên sau khi trải qua một quá trình giáo dục dài hơi con người ta bắt đầu từ bỏ giấc mơ của mình. Họ ngồi một chổ và chọn cho mình sự ổn định, an toàn. Ổn định hay an toàn để làm gì? Có lẽ là để sống lâu hơn những thằng khác đang lông nhông ngoài kia. Nhưng mà khi họ sống được 10 năm liệu có thật sự là 10 năm hay chỉ là 1 năm lặp lại 10 lần. Nói ra thì ai cũng cho rằng họ vẫn còn ước mơ, vẫn còn đam mê này nọ nhưng vì hàng triệu lý do khác nhau nên đành gác lại. Họ chấp nhận chịu đựng cuộc sống mà họ không thích ngày qua ngày và chờ đợi một điều gì đó chính họ cũng không rõ. Có lẽ là một phép màu cổ tích nào đó.
Monday, July 22, 2013
Đêm Phú Quốc
Bây giờ trời đã quá khuya. Mọi người đã đi ngủ trong liều hết. Riêng mình nằm ngoài bãi biển bên cạnh đám lửa trại cùng một anh chàng gọi là quỷ kiếm sầu. Anh chàng này từ khi chia tay vợ chỉ ngồi ngủ chứ ko nằm nữa. Nhìn anh ta ngồi gục lên xuống bên đống lửa cùng những bài nhạc não nề phát ra từ điện thoại. Tôi thầm nghỉ cuộc đời cơ bản đúng là buồn. Mỗi con người chùng ta điều mang một nỗi buồn lớn nhỏ. Chúng ta thường cố tạo ra những cuộc vui để quên đi những nỗi buồn. Nhưng rồi cuộc vui rồi cũng sẽ tàn và ta lại trở
về với bản ngã của mình để rồi chợt nhận ra nỗi buồn vẫn còn đó. Nó sẽ tồn tại mãi cùng với thân phận của con người.
Bầu trời đêm huyền dịu, những ngôi sao hút trên cao thỉnh thoảng che phủ bởi làn khói mờ ảo. Cảnh đêm liêu trai thế này đời người được chứng kiến mấy lần? Không gian mênh mông quá khiến con người bé nhỏ. Cái sự buồn cũng trở thành bé nhỏ.
về với bản ngã của mình để rồi chợt nhận ra nỗi buồn vẫn còn đó. Nó sẽ tồn tại mãi cùng với thân phận của con người.
Bầu trời đêm huyền dịu, những ngôi sao hút trên cao thỉnh thoảng che phủ bởi làn khói mờ ảo. Cảnh đêm liêu trai thế này đời người được chứng kiến mấy lần? Không gian mênh mông quá khiến con người bé nhỏ. Cái sự buồn cũng trở thành bé nhỏ.
Monday, July 15, 2013
Những sai lầm cơ bản của startup Việt Nam
Thời gian vừa qua tôi có cơ hội tiếp xúc, nói chuyện với khá nhiều startup tại Việt Nam, với đủ các vai trò như là bạn bè, anh em, mentor, investor,... Tôi nhận thấy các startup mắc cực kỳ nhiều sai lầm khá giống nhau. Sau đây tôi xin được liệt kê các sai lầm căn bản nhất của các startup để bạn nào có ý định startup thì tham khảo:
1. Gắn chữ made in VN, "thuần Việt", "của người Việt" để làm key message truyền thông và coi đó là lợi thế cạnh tranh, hi vọng sẽ có nhiều người dùng VN ủng hộ.... Quên mẹ nó đi! Chả có lý do gì mà người dùng phải dùng một sản phẩm kém hơn chỉ vì nó là sản phẩm Việt cả.
2. "Từ bụng ta suy ra bụng người", thấy mình có nhu cầu, hỏi bạn bè thấy chúng nó cũng gật gù thế là tưởng cả xã hội ai cũng cần, ngay lập tức startup luôn để giải quyết nhu cầu đó mà không chịu điều nghiên, không ước lượng được market size, competitors, monetization model và các lợi thế cạnh tranh,...
3. Luôn nghĩ "hữu xạ tự nhiên hương", nghĩ rằng sản phẩm mình tốt thì ắt sẽ có nhiều người dùng mà chẳng phải marketing gì. Đừng có giàu trí tưởng bở vậy nhé! Khách hàng giờ khôn như con chó Nhật ấy, rất kén ăn. Thấy miếng ngon trước mặt nhưng chưa ăn bao giờ thì nó cũng kệ. Chỉ khi bạn dí món ăn đó vào mõm, nó mới chịu liếm láp, lúc này thấy ngon thì nó mới chịu ăn thử.
4. Hi vọng sẽ có nhà đầu tư rót vốn cho ngay từ đầu để được tiêu tiền khỏi phải nghĩ, trong khi business plan chưa có, không xác định được thời điểm break point, không có chiến lược phát triển sản phẩm và các kế hoạch truyền thông, marketing, kế hoạch tài chính, khủng hoảng,... Xin thưa, các nhà đầu tư là những con sói già lão luyện rồi, không gì qua được mắt họ và tiền của họ không phải để làm từ thiện mà thích quăng đâu thì quăng. Vậy nên bạn hãy cố gắng sống sót trong 1 năm đầu đi đã, lúc đó hãy mong có VCs để ý đến bạn, hay ít nhất phải 6 tháng thì Angels Investor mới quan tâm.
5. Nghĩ mình giỏi là đủ, và không cần phải kiếm thêm người khác đồng hành cùng. Bạn đừng nghĩ bạn giỏi về technology, core sản phẩm của bạn chủ yếu về tech, thì chỉ cần làm tốt về tech và sản phẩm sẽ thành công. Đó là suy nghĩ hoàn toàn sai lầm. Để thành công được, bạn cần phải có người đồng hành xuyên suốt quá trình là những người giỏi về các mảng khác như kinh doanh, tài chính, sáng tạo, quản lý... Có thể giai đoạn 6 tháng đầu chưa cần nhưng sau 6 tháng, nếu chỉ một mình bạn bước đi trên con đường đó thì bạn cực kỳ vất vả và lê lết chậm chạp, bởi chẳng thể có ai có thể hiểu biết hết tất cả mọi thứ.
6. Sợ người khác ăn cắp mất ý tưởng của mình, các bạn startup thường hay nghĩ rằng ý tưởng của mình là tuyệt vời, là độc đáo chưa ai nghĩ ra nên rất sợ khi nói ra, ai đó nghe được thì sẽ ăn cắp mất, mà không biết rằng thế giới còn có nhiều ý hay hơn thế rất nhiều, quan trọng là làm thế nào thôi. Hãy chia sẻ cho thật nhiều người biết đến ý tưởng của bạn, bạn sẽ nhận lại được rất nhiều những góp ý quý giá mà trước đó bạn chưa thể lường trước được.
7. "Bỏ thì thương, vương thì tội" - đây chính là suy nghĩ của những bạn startup đang ở giai đoạn bế tắc hướng đi hoặc đang thoái trào, các bạn loay hoay tìm cách giải quyết hòng mong vực dậy được sản phẩm trong khi bạn đang thiếu rất nhiều thứ, và các bạn không dám tự kết liễu sản phẩm sắp thất bại của mình mà để nó sống một cuộc sống thực vật vô nghĩa, gây ra tình trạng chi phí cơ hội tăng rất cao.
Cần phải áp dụng tư duy "move fast & break things" để hành động. Nghĩa là phải tự thay đổi mình thật nhanh, tránh tư duy trì trệ, lối mòn và phải phá bỏ những thứ thấy không khả thi, những thứ không có khả năng phát triển,... để có cơ hội làm thử những thứ hay ho khác nữa. Cơ hội còn rất nhiều ngoài kia.
Khi startup, hãy luôn để cái đầu lạnh, tâm trí sáng suốt, trái tim rực lửa cùng đôi chân rắn chắc để có thể đưa ra những quyết định, những bước đi chính xác và mau lẹ, giúp cho sản phẩm thành công như đúng kỳ vọng.
1. Gắn chữ made in VN, "thuần Việt", "của người Việt" để làm key message truyền thông và coi đó là lợi thế cạnh tranh, hi vọng sẽ có nhiều người dùng VN ủng hộ.... Quên mẹ nó đi! Chả có lý do gì mà người dùng phải dùng một sản phẩm kém hơn chỉ vì nó là sản phẩm Việt cả.
2. "Từ bụng ta suy ra bụng người", thấy mình có nhu cầu, hỏi bạn bè thấy chúng nó cũng gật gù thế là tưởng cả xã hội ai cũng cần, ngay lập tức startup luôn để giải quyết nhu cầu đó mà không chịu điều nghiên, không ước lượng được market size, competitors, monetization model và các lợi thế cạnh tranh,...
3. Luôn nghĩ "hữu xạ tự nhiên hương", nghĩ rằng sản phẩm mình tốt thì ắt sẽ có nhiều người dùng mà chẳng phải marketing gì. Đừng có giàu trí tưởng bở vậy nhé! Khách hàng giờ khôn như con chó Nhật ấy, rất kén ăn. Thấy miếng ngon trước mặt nhưng chưa ăn bao giờ thì nó cũng kệ. Chỉ khi bạn dí món ăn đó vào mõm, nó mới chịu liếm láp, lúc này thấy ngon thì nó mới chịu ăn thử.
4. Hi vọng sẽ có nhà đầu tư rót vốn cho ngay từ đầu để được tiêu tiền khỏi phải nghĩ, trong khi business plan chưa có, không xác định được thời điểm break point, không có chiến lược phát triển sản phẩm và các kế hoạch truyền thông, marketing, kế hoạch tài chính, khủng hoảng,... Xin thưa, các nhà đầu tư là những con sói già lão luyện rồi, không gì qua được mắt họ và tiền của họ không phải để làm từ thiện mà thích quăng đâu thì quăng. Vậy nên bạn hãy cố gắng sống sót trong 1 năm đầu đi đã, lúc đó hãy mong có VCs để ý đến bạn, hay ít nhất phải 6 tháng thì Angels Investor mới quan tâm.
5. Nghĩ mình giỏi là đủ, và không cần phải kiếm thêm người khác đồng hành cùng. Bạn đừng nghĩ bạn giỏi về technology, core sản phẩm của bạn chủ yếu về tech, thì chỉ cần làm tốt về tech và sản phẩm sẽ thành công. Đó là suy nghĩ hoàn toàn sai lầm. Để thành công được, bạn cần phải có người đồng hành xuyên suốt quá trình là những người giỏi về các mảng khác như kinh doanh, tài chính, sáng tạo, quản lý... Có thể giai đoạn 6 tháng đầu chưa cần nhưng sau 6 tháng, nếu chỉ một mình bạn bước đi trên con đường đó thì bạn cực kỳ vất vả và lê lết chậm chạp, bởi chẳng thể có ai có thể hiểu biết hết tất cả mọi thứ.
6. Sợ người khác ăn cắp mất ý tưởng của mình, các bạn startup thường hay nghĩ rằng ý tưởng của mình là tuyệt vời, là độc đáo chưa ai nghĩ ra nên rất sợ khi nói ra, ai đó nghe được thì sẽ ăn cắp mất, mà không biết rằng thế giới còn có nhiều ý hay hơn thế rất nhiều, quan trọng là làm thế nào thôi. Hãy chia sẻ cho thật nhiều người biết đến ý tưởng của bạn, bạn sẽ nhận lại được rất nhiều những góp ý quý giá mà trước đó bạn chưa thể lường trước được.
7. "Bỏ thì thương, vương thì tội" - đây chính là suy nghĩ của những bạn startup đang ở giai đoạn bế tắc hướng đi hoặc đang thoái trào, các bạn loay hoay tìm cách giải quyết hòng mong vực dậy được sản phẩm trong khi bạn đang thiếu rất nhiều thứ, và các bạn không dám tự kết liễu sản phẩm sắp thất bại của mình mà để nó sống một cuộc sống thực vật vô nghĩa, gây ra tình trạng chi phí cơ hội tăng rất cao.
Cần phải áp dụng tư duy "move fast & break things" để hành động. Nghĩa là phải tự thay đổi mình thật nhanh, tránh tư duy trì trệ, lối mòn và phải phá bỏ những thứ thấy không khả thi, những thứ không có khả năng phát triển,... để có cơ hội làm thử những thứ hay ho khác nữa. Cơ hội còn rất nhiều ngoài kia.
Khi startup, hãy luôn để cái đầu lạnh, tâm trí sáng suốt, trái tim rực lửa cùng đôi chân rắn chắc để có thể đưa ra những quyết định, những bước đi chính xác và mau lẹ, giúp cho sản phẩm thành công như đúng kỳ vọng.
Theo Facebook Tuan Nguyen
Friday, July 12, 2013
Ký sự đêm khuya
Thực tình đêm nay tôi hơi chán. Cuộc sống mấy ngày gần đây không có biến cố gì dữ dội để có thể vui hoặc buồn. Tôi quyết định đi dạo giữa đêm khuya để tìm chút cảm giác phiêu lưu.
Tôi lang thang quận Bình Thạnh nhận ra ở đây vẫn nhiều gái như xưa. Nhưng giờ đây họ không còn là gái đứng đường nữa. Họ đã trở thành gái ngồi đường, mỗi người ngồi trên một chiếc xe máy. Xét trên góc độ kinh doanh họ đã biết thay đổi để tồn tại. Sự thay đổi này tỏ ra rất hiệu quả khi tạo nên sự cơ động. Thấy tôi đi chậm rãi nhìn ngó một cô gái liền phóng xe tiếp cận và hỏi anh muốn qua đêm hay dù. Trong thời đại công nghê hiện nay nếu bạn đứng yên có nghĩa là bạn đang thụt lùi. Với sự mạnh dạng thay đổi này tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng cho dù mại dâm có bị chống phá thế nào đi nữa nó vẫn sẽ tồn tại và phát triển trong nhiều năm nữa.
Cuối cùng, cũng như đám nhà báo dối trá hay viết về tệ nạn. Tôi cũng giả vờ xin lỗi có chuyện gấp và chuồn thẳng
Tôi lang thang quận Bình Thạnh nhận ra ở đây vẫn nhiều gái như xưa. Nhưng giờ đây họ không còn là gái đứng đường nữa. Họ đã trở thành gái ngồi đường, mỗi người ngồi trên một chiếc xe máy. Xét trên góc độ kinh doanh họ đã biết thay đổi để tồn tại. Sự thay đổi này tỏ ra rất hiệu quả khi tạo nên sự cơ động. Thấy tôi đi chậm rãi nhìn ngó một cô gái liền phóng xe tiếp cận và hỏi anh muốn qua đêm hay dù. Trong thời đại công nghê hiện nay nếu bạn đứng yên có nghĩa là bạn đang thụt lùi. Với sự mạnh dạng thay đổi này tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng cho dù mại dâm có bị chống phá thế nào đi nữa nó vẫn sẽ tồn tại và phát triển trong nhiều năm nữa.
Cuối cùng, cũng như đám nhà báo dối trá hay viết về tệ nạn. Tôi cũng giả vờ xin lỗi có chuyện gấp và chuồn thẳng
Wednesday, July 3, 2013
Đm thời gian
Nhớ vài năm trước tôi còn như một kẻ lang thang đang lạc lối giữa sa mạt mênh mông. Ngày qua ngày tôi loay hoay tìm một phương hướng, tìm một con đường. Thời gian lúc đó đã phản bội tôi, từng ngày từng ngày trôi qua chậm chạp. Đôi lúc vì chờ đợi một điều gì đó tôi rất chán nản vì sự chậm chạp của thời gian.
Gần đây, khi tôi đã nhìn thấy rõ hướng đi, con đường của cuộc đời mình. Tôi nhìn thấy đam mê và chạy theo một cách khờ dại. Thời gian lúc này cũng quay ra phản bội tôi. Từng ngày, từng tuần, từng tháng cứ trôi qua vùn vụt.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì khoản gần 2/3 thời gian (có thể bất ngờ nhỏ hơn) của tôi trên đời này sẽ hết rất nhanh. Bởi vậy không có kế hoạch nào phải trì hoãn, không có ý đinh nào phải chần chừ, không có đam mê nào phải chờ đợi. Phải dấng thân vào một cuộc phiêu lưu dài, phải sống một cuộc đời đáng sống, phải chinh phục lần lượt hết những ước mơ của mình.
Đêm 03/06/2013
Gần đây, khi tôi đã nhìn thấy rõ hướng đi, con đường của cuộc đời mình. Tôi nhìn thấy đam mê và chạy theo một cách khờ dại. Thời gian lúc này cũng quay ra phản bội tôi. Từng ngày, từng tuần, từng tháng cứ trôi qua vùn vụt.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì khoản gần 2/3 thời gian (có thể bất ngờ nhỏ hơn) của tôi trên đời này sẽ hết rất nhanh. Bởi vậy không có kế hoạch nào phải trì hoãn, không có ý đinh nào phải chần chừ, không có đam mê nào phải chờ đợi. Phải dấng thân vào một cuộc phiêu lưu dài, phải sống một cuộc đời đáng sống, phải chinh phục lần lượt hết những ước mơ của mình.
Đêm 03/06/2013
Thursday, June 13, 2013
Tâm Sự Tuổi Già
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày, mất một ngày. Qua một ngày, vui một ngày. Vui một ngày lãi một ngày…
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.

“Quãng đời còn lại càng ngắn ngủi thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh” hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao phẩm chất cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của TUỔI GIÀ.
Tiền bạc rồi sẽ là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khoẻ là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một cái, hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào. Nhà cha mẹ là nhà của con; nhà của con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy vào ai ? Trông cậy con ư ? Nếu ốm dai dẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu “cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử”. Trông vào bạn đời ư ? Người ta cũng yếu, có khi lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư ? chỉ còn cách đấy.
Cái được người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong đời tuỳ thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người ta hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì cho mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình “Tỷ thượng bất túc, tỷ hạ hữu dư”, biết đủ thì lúc nào cũng vui “tri túc thường lạc”.
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ người ta cũng nghĩ cả rồi, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra nghề cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc gì muốn làm thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật với mình.
Sống trên đời không thể vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; tuổi không già tâm già, thế là không già lại thành già. Nhưng giải quyết một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ, quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu… mọi thứ đều nên “VỪA PHẢI”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn, tham uống….) Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh….) . Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới chữa bệnh….ĐỀU LÀ MUỘN.
Phẩm chất sống người già cao hay thấp chủ yếu tuỳ thuộc vào cách suy tưởng :
Suy tưởng hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng suy tưởng hướng lợi để xây dựng cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và tự tin, cuộc sống có hương, có vị.
Suy tưởng hướng hại là suy tưởng tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
“Chơi” là một trong những nhu cầu căn bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi yêu thích nhất, trong khi chơi hãy thử nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm lý và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khoẻ mạnh” đó là nói thân thể khoẻ mạnh, tâm lý khoẻ mạnh và đạo đức khoẻ mạnh.. Tâm lý khoẻ mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao tiếp; Đạo đức khoẻ mạnh là có tình yêu thương, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu…
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong xã hội, thể hiện giá trị của mình đó là cách sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên có nhiều bạn gìà trong nhiều thành phần,nhiều mẫu người với nhiều màu sắc khác nhau trong xã hội. Có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình đẹp làm thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hoà giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống như thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cổ “hay nhớ lại chuyện xưa?” Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân ga cuối. Tâm linh cần trong phòng, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thủa nhỏ, cùng bạn sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thanh là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức, mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó. Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
“SINH – LÃO – BỆNH – TỬ” là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình dấu chấm hết thật TRÒN.
Chu Dung Cơ
Tuesday, June 11, 2013
VÌ SAO ĐƯỜNG TĂNG LÃNH ĐẠO ĐƯỢC TÔN NGỘ KHÔNG?
Khi còn nhỏ đọc Tây du ký thường có một thắc mắc là sao một Đường Tăng vô dụng (vô tích sụ-wu neng) mà Tôn Ngộ Không phải phò tá ông ta đi lấy kinh. Nếu Tôn Ngộ Không tự mình đi lấy, thì có phải phiền phức sẽ giảm đi nhiều không. Sau này lớn rồi, đi làm rồi, lúc dầu bị người khác lãnh đạo, sau rồi lãnh đạo người khác, thì mới vỡ lẽ, hóa ra Đường Tăng có thể lãnh đạo được Tôn Ngộ Không là có lý của nó. Nếu không phải như thế, thì sự nghiệp thỉnh kinh vĩ đại như vậy sao thành công được. Đường Tăng rốt cuộc có những thứ gì mà Tôn Ngộ Không không có được. Nhân tố gì đã khiến Đường Tăng là một người lãnh đạo, còn Tôn Ngộ Không chỉ có thể là một kẻ làm công? (da gong zhe).
1/Niềm tin tối cao
Cái đầu tiên mà Đường Tăng có mà TNK không có đó là niềm tin tối cao. Đường Tăng luôn tiến về phía trước bằng niềm tin cao nhẩt của mình, dù có hi sinh tính mạng không từ bỏ, nhưng Ngộ Không thì không thể. Anh ta năng lực tốt, nhưng không kiên định vào mục tiêu của mình, nhiều lần đánh trống bỏ dùi. Người không có niềm tin, sẽ khiến người khác không tin theo và mất đi động lực, khi gặp phải khó khăn thì dễ dàng chùn bước, người lãnh đạo một khi khiếp đảm, lùi bước rồi, thì đoàn đội anh ta cũng tan vỡ theo. Với những người không có đủ niềm tin tối cao cũng không được, chỉ trông vào lợi ích cá nhân, biết mình không biết người thì chỉ khiến người khác bỏ mình mà đi. Giống như Tống Giang trong Thủy hử truyện, là một người không có niềm tin tối cao, cuối cùng bị chiêu an, mà cái lý tưởng cao nhất của ông ta cũng chỉ có vậy, vì thế mà hại chết cả đồng đội của mình.
Bây giờ rất nhiều những công ty, xí nghiệp thường than phiền sự trung thành của nhân viên không đủ, vừa mới học được chút nghiệp vụ đã cong đuôi bỏ đi, vừa mới kết giao được với mấy vị khách hàng, họ đã vội tách ra lập công ty mới. Việc này đương nhiên có nguyên nhân từ xã hội, có nguyên nhân từ nhân viên, nhưng những công ty, xí nghiệp này cũng cần xem lại chính mình. Xem bản thân mình đã thực sự có niềm tin tối cao chưa? Một công ty chỉ có mục tiêu cao nhất là làm sao đem lại nhiều lợi nhuận nhất cho ông chủ, và kiếm được nhiều tiền nhất cho con cháu của mình, trong khi một công ty khác đặt ra mục tiêu cao nhất là cung cấp cho xã hội những sản phẩm có chất lượng cao nhất và dịch vụ tốt nhất, ngay cả khi chủ doanh nghiệp này qua đời rồi, họ cũng cống hiến phần lớn tài sản của mình cho xã hội. Thử hỏi công ty nào sẽ có được những nhân viên trung thành.
2/ “Vô dụng” cũng là tài sản quý của một người lãnh đạo.
Cái thứ 2 mà Đường Tăng có mà TNK không có chính là “vô dụng”. “Vô dụng” cũng là một tài sản của người lãnh đạo. Đường Tăng vô dụng như vậy nên ông ta mới thích người có bản lĩnh, mới có thể bao dung những khuyết điểm của người khác (cũng vì như vậy nên phần lớn những chuyên gia kỹ thuật không làm nổi ông chủ), và mới tìm được ba đô đệ tài ba bảo hộ mình. Nếu như Đường Tăng cũng thần thông quảng đại, thì TNK sẽ không tình nguyện theo ông ta rồi. Cũng chính vì Đường Tăng vô dụng mà TNK mới có đất dụng võ, mới khiến anh ta có thể thể hiện được hết giá trị của mình.
Cứ xem Tôn Ngộ Không dù năng lực có mạnh như vậy, nhưng đám đồ tử đồ tôn của anh ta ở Hoa quả sơn , cũng chỉ toàn là lũ vô dụng (thùng cơm), không một ai được việc gì. Vì bản lĩnh của anh ta quá lớn, anh ta mới xem thường khả năng của người khác, vậy là những người có năng lực cũng không thích cùng anh ta. Bản thân là kẻ mạnh, nhưng đoàn đội của anh ta lại trở thành một lũ vô dụng. Trong Tây Du Ký có một chương, Tôn Ngộ Không và Đường Tăng tuyệt tình nhau, rồi xuất hiện một đoàn thầy trò Đường Tăng giả cùng đi lấy kinh, may mà cuối cùng không thành, còn không nếu gặp phải yêu quái lợi hại, bắt được TNK rồi, thì còn ai đến cứu Đường Tăng đây? Ai đi gọi cứu viện đây. Lúc này đoàn đội của Đường Tăng cũng chỉ là những kẻ chỉ biết ăn, chỉ biết nhìn lãnh đạo đưa mình vào chỗ chết. Nhưng Đường Tăng lại không phải như vậy, đừng nhìn ông ta cái gì cũng không biết, nhưng ngược lại lại rất an toàn. Năm đó Tư Mã Ý bắt đường một tên tiểu tốt của nước Thục, hỏi anh ta xem hàng ngày Gia Cát Lượng làm gì, tên tiểu tốt nghĩ đây không coi là tin tình báo, liền trả lời rằng thừa tướng phàm ngoài lo việc quân pháp trách phạt 20 trượng trở lên thì đều đích thân đi giám sát. Tư Mã Ý biết ngay,Gia Cát Lượng như vậy sẽ mệt đến chết. Lãnh đạo quá giỏi, kẻ địch chưa đến đã bị chết vì mệt rồi. Nhưng Đường Tăng một bị thịt trường sinh vô dụng này, lại có thể luôn được an toàn.
Nhiều công ty, xí nghiệp đều có một ông chủ vô cùng giỏi giang, nhưng lại dẫn dắt một đoàn quân vô dụng. Lúc đầu khởi nghiệp, vì sinh tồn, mà bắt buộc phải như vậy để tồn tại, nhưng một khi vấn đề sống còn (sinh tồn) được giải quyết rồi, thì lẽ ra những ông chủ này phải suy nghĩ xem làm thế nào để tạo cơ hội cho những nhân viên tự phát huy khả năng của mình, đồng thời tìm kiếm để bù đắp những công nhân mình còn thiếu, chứ không phải là phàm việc gì cũng tự mình nhúng tay làm (sự tất cung thân), thậm chí ở lĩnh vực chuyên môn không hiểu cũng cứ giả vờ là hiểu. Như thế một mặt làm mình mệt mỏi đứt hơi, tối mũi tối mắt lo ứng phó, thì tự nhiên còn đâu con đường phát triển. Mặt khác nhân viên của mình cũng bị “lùn hóa” thành “công cụ làm việc” (tay chân); sự phát triển của công ty đi đến chỗ nút thắt cổ bình. Nhiều ông chủ cho rằng chỉ dựa nhân viên thì không được, không thể yên tâm, nếu công ty chỉ dựa vào một mình Tôn Ngộ Không, ngộ nhỡ anh ta không tốt, thì biết thế nào. Khà khà, sao không niệm chú cho vòng kim cô thắt chặt vào? Phải xây dựng một chế độ chính sách để ràng buộc người tài – điều này nhất định không được quên.
Cứ xem Tôn Ngộ Không dù năng lực có mạnh như vậy, nhưng đám đồ tử đồ tôn của anh ta ở Hoa quả sơn , cũng chỉ toàn là lũ vô dụng (thùng cơm), không một ai được việc gì. Vì bản lĩnh của anh ta quá lớn, anh ta mới xem thường khả năng của người khác, vậy là những người có năng lực cũng không thích cùng anh ta. Bản thân là kẻ mạnh, nhưng đoàn đội của anh ta lại trở thành một lũ vô dụng. Trong Tây Du Ký có một chương, Tôn Ngộ Không và Đường Tăng tuyệt tình nhau, rồi xuất hiện một đoàn thầy trò Đường Tăng giả cùng đi lấy kinh, may mà cuối cùng không thành, còn không nếu gặp phải yêu quái lợi hại, bắt được TNK rồi, thì còn ai đến cứu Đường Tăng đây? Ai đi gọi cứu viện đây. Lúc này đoàn đội của Đường Tăng cũng chỉ là những kẻ chỉ biết ăn, chỉ biết nhìn lãnh đạo đưa mình vào chỗ chết. Nhưng Đường Tăng lại không phải như vậy, đừng nhìn ông ta cái gì cũng không biết, nhưng ngược lại lại rất an toàn. Năm đó Tư Mã Ý bắt đường một tên tiểu tốt của nước Thục, hỏi anh ta xem hàng ngày Gia Cát Lượng làm gì, tên tiểu tốt nghĩ đây không coi là tin tình báo, liền trả lời rằng thừa tướng phàm ngoài lo việc quân pháp trách phạt 20 trượng trở lên thì đều đích thân đi giám sát. Tư Mã Ý biết ngay,Gia Cát Lượng như vậy sẽ mệt đến chết. Lãnh đạo quá giỏi, kẻ địch chưa đến đã bị chết vì mệt rồi. Nhưng Đường Tăng một bị thịt trường sinh vô dụng này, lại có thể luôn được an toàn.
Nhiều công ty, xí nghiệp đều có một ông chủ vô cùng giỏi giang, nhưng lại dẫn dắt một đoàn quân vô dụng. Lúc đầu khởi nghiệp, vì sinh tồn, mà bắt buộc phải như vậy để tồn tại, nhưng một khi vấn đề sống còn (sinh tồn) được giải quyết rồi, thì lẽ ra những ông chủ này phải suy nghĩ xem làm thế nào để tạo cơ hội cho những nhân viên tự phát huy khả năng của mình, đồng thời tìm kiếm để bù đắp những công nhân mình còn thiếu, chứ không phải là phàm việc gì cũng tự mình nhúng tay làm (sự tất cung thân), thậm chí ở lĩnh vực chuyên môn không hiểu cũng cứ giả vờ là hiểu. Như thế một mặt làm mình mệt mỏi đứt hơi, tối mũi tối mắt lo ứng phó, thì tự nhiên còn đâu con đường phát triển. Mặt khác nhân viên của mình cũng bị “lùn hóa” thành “công cụ làm việc” (tay chân); sự phát triển của công ty đi đến chỗ nút thắt cổ bình. Nhiều ông chủ cho rằng chỉ dựa nhân viên thì không được, không thể yên tâm, nếu công ty chỉ dựa vào một mình Tôn Ngộ Không, ngộ nhỡ anh ta không tốt, thì biết thế nào. Khà khà, sao không niệm chú cho vòng kim cô thắt chặt vào? Phải xây dựng một chế độ chính sách để ràng buộc người tài – điều này nhất định không được quên.
3/ Nhân đức
Cái thứ ba mà Đường Tăng có, Tôn Ngộ Không không có là “nhân đức”. Vì có lòng nhân đức nên Đường Tăng thương hại cả tính mạng của yêu quái, như thế cũng sẽ không biết so đo với thuộc hạ của mình, sẽ không phạt hay trừ tiền công của họ, không ức hiếp họ phải tăng ca, không thực hiện “tẩy não giáo dục”, không lợi dụng họ gánh thay trách nhiệm pháp luật, che chắn bản thân khi gặp nguy hiểm, vv. Đường Tăng mặc dù lợi dụng ba đồ đệ bảo hộ mình, nhưng lại tuyệt đối không có ý bóc lột mà lại dẫn dắt họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau thành công. Sau cùng, ba đồ đệ của Đường Tăng cũng đều đạt được thành tựu . Đường Tăng không giống như Triệu Uông Dẫn “chén rượu tước binh quyền” hoặc là “ chim trời chết, chó săn cũng thịt”. Còn với Tôn Ngộ Không thì ý thức này của anh ta kém xa sư phụ của mình, sau này khi là “đấu chiến thắng Phật rồi”, nhưng bầy quân của anh ta ở Hoa quả sơn cũng vẫn chỉ là bầy khỉ hoang mà thôi.
Ở Nhật Bản có một công ty, họ mời bố của nhân viên đến công ty ngồi tọa đàm với các quản lý. Ông chủ công ty nói với toàn bộ quản lý, khi các vị không biết phải đối đãi thế nào với những nhân viên dưới quyền của mình, thì hãy nghĩ lại ngày hôm nay, những ông bố của nhân viên mình đã gửi gắm con của họ cho các vị, là mong các vị có thể giáo dục họ trưởng thành, dẫn dắt họ đi đến thành công. Các vị phải nghĩ xem bản thân mình đã xứng với sự ủy thác đó chưa?
Cái thứ ba mà Đường Tăng có, Tôn Ngộ Không không có là “nhân đức”. Vì có lòng nhân đức nên Đường Tăng thương hại cả tính mạng của yêu quái, như thế cũng sẽ không biết so đo với thuộc hạ của mình, sẽ không phạt hay trừ tiền công của họ, không ức hiếp họ phải tăng ca, không thực hiện “tẩy não giáo dục”, không lợi dụng họ gánh thay trách nhiệm pháp luật, che chắn bản thân khi gặp nguy hiểm, vv. Đường Tăng mặc dù lợi dụng ba đồ đệ bảo hộ mình, nhưng lại tuyệt đối không có ý bóc lột mà lại dẫn dắt họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau thành công. Sau cùng, ba đồ đệ của Đường Tăng cũng đều đạt được thành tựu . Đường Tăng không giống như Triệu Uông Dẫn “chén rượu tước binh quyền” hoặc là “ chim trời chết, chó săn cũng thịt”. Còn với Tôn Ngộ Không thì ý thức này của anh ta kém xa sư phụ của mình, sau này khi là “đấu chiến thắng Phật rồi”, nhưng bầy quân của anh ta ở Hoa quả sơn cũng vẫn chỉ là bầy khỉ hoang mà thôi.
Ở Nhật Bản có một công ty, họ mời bố của nhân viên đến công ty ngồi tọa đàm với các quản lý. Ông chủ công ty nói với toàn bộ quản lý, khi các vị không biết phải đối đãi thế nào với những nhân viên dưới quyền của mình, thì hãy nghĩ lại ngày hôm nay, những ông bố của nhân viên mình đã gửi gắm con của họ cho các vị, là mong các vị có thể giáo dục họ trưởng thành, dẫn dắt họ đi đến thành công. Các vị phải nghĩ xem bản thân mình đã xứng với sự ủy thác đó chưa?
Có rất nhiều ông chủ ở Trung Quốc có thể là do bị ảnh bởi “tư bản luận”, cho rằng làm chủ là chỉ có bóc lột công nhân thì mới kiếm được tiền, thế nên cho rằng tích lũy nguyên thủy của tư bản buộc phải “bẩn”. Thực ra, một người lãnh đạo thực thụ sẽ dẫn dắt nhân viên của mình sáng tạo những giá trị mới, cùng đưa mọi người đi đến thành công. Một doanh nhân trong nước từng nói , tôi không muốn nói tôi kiếm được bao nhiêu tiền, mà chỉ muốn nói với mọi người, tôi đã tạo ra mấy chục “triệu phú” và “tỉ phú” thôi.
4. Mối quan hệ
Cái thứ tư Đường Tăng có mà Tôn Ngộ Không không có đó là “mối quan hệ” (nhân tế quan hệ). Kiếp trước của Đường Tăng đã là đệ tử của Phật thích ca mâu ni, còn Tôn Ngộ Không chỉ là một con khỉ đá do trời đất sinh ra không mảy may có một mối quan hệ dây dưa nào. Mặc dù anh ta có bái một vị sư phụ, nhưng lại kém cái quan hệ với với các sư huynh đệ đồng môn, sau cùng lại còn bị sư phụ đuổi xuống núi (tống cổ), kết anh em với Ngưu Ma Vương,nhưng sau rồi cũng lại phản, là hàng xóm với Đông Hải Long Vương vậy mà còn cướp đoạt đồ nhà người ta , cùng là đồng sự (đồng nghiệp) với Nhị Lang thần và các quan tướng khác ở thiên đình nhưng chẳng tôn trọng nể mặt người khác. (làm mất mặt đồng nghiệp). Cuối cùng lại còn gây đại náo thiên cung, “đá đít” nhiều người. Tóm lại, mối quan hệ xã hội của TNK rất không tốt.
Đường Tăng thì không giống như vậy. Ông nhìn thấy thần tiên đều rập đầu bái lạy, cũng không có một kẻ thù nào. Ông không những là đệ tử của Như Lai, lại còn là ngự đệ của vua Đường Lý Thế Dân. Mối quan hệ cao cấp ở cả hai giới người và thần đều có, quan hệ không những tốt mà còn là quan hệ ở cấp cao, quan hệ thông thiên. Người như vậy thì làm ông chủ sẽ thuận buồn xuôi gió. Xã hội là do con người cấu thành, quả đất này nếu không có con người, thì tất cả sự giàu có, tất cả vật chất đều không có ý nghĩa gì hết. Con người là nguồn tài nguyên bản chất nhất thế giới này, là sáng tạo của mọi tài sản. Là một ông chủ, về đối ngoại phải biết tạo dựng những mối quan hệ (nguồn quan hệ), đối nội phải biết sáng tạo ra nguồn nhân lực chất lượng cao (nhân tài).
Đường Tăng hơn TNK thứ gì ? Đó là niềm tin tối cao, sự vô dụng, trái tim nhân đức và hệ thống quan hệ xã hội tốt. Vì thế Đường Tăng có thể làm lãnh đạo, có thể lãnh đạo được TNK. Dù TNK trong mắt chúng ta là một anh hung, nhưng anh ta lại không thể tự mình làm nên sự nghiệp vĩ đại, anh ta cần thiết phải dựa vào Đường Tăng dẫn dắt mình. Với ý nghĩa này, Đường Tăng mới là một anh hùng, ít nhất cũng là anh hùng mà chúng ta (những ai làm ông chủ) thực sự sùng bái.
(Sưu tầm)
Subscribe to:
Posts (Atom)